Chương 134 - Tế mộ (thượng)

1.2K 74 0
                                    

"Khó chịu sao?" Ta không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên hỏi ra vấn đề kỳ quái như vậy, sờ sờ mặt, nói: "Ta thân thể khỏe mạnh, cũng không có đau bệnh linh tinh gì."

Rồi ta lại suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến một chuyện, trong lòng có chút do dự chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói: "...... Trước kia ta luôn bị đau lưng, nhưng qua một khoảng thời gian sau lại hết. Chính là gần đây có dấu hiệu tái phát, cơn đau trên lưng cũng lợi hại hơn so với quá khứ, có khi còn có cảm giác bỏng rát. Cộng thêm gần đây hay gặp ác mộng...Có khi không hiểu sao lại giống như bị hỏa công tâm, chịu đựng cả nửa ngày mới hết...Ta như vậy có xem như là bệnh không ?"

Những dấu hiệu này của ta cũng không có nói với Lạc Thần, chỉ sợ nàng lo lắng. Lại nói ta vốn cũng luôn nghĩ đây chỉ là bệnh vặt, thêm nữa gặp ác mộng chính là thói quen từ nhỏ, ta cũng chưa bao giờ để tâm.

Trong mắt Hoa Tích Nhan toát ra một sắc thoái như đã sớm dự đoán trước, cực kỳ cổ quái, nói: "Như vậy cũng vừa khớp."

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Ta hoàn toàn không hiểu được, "Ta không rõ ý tứ của ngươi."

Hoa Tích Nhan ôn nhu nói: "Kỳ thật ta lần đầu tiên gặp ngươi, liền cảm thấy khí tức trên người ngươi không giống với người bình thường. Bên ngoài tuy rằng không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng bên trong lệ khí lại tích lũy rất nặng, cứ như vậy lâu ngày sẽ vô cùng tổn hại cơ thể. Các chi tiết ngươi vừa nói duyên cớ tương ứng là do tâm khí bị đốt nóng. Ta đây cũng là vội tới để kê cho ngươi mấy toa thuốc bình ổn, điều trị một phần, tiện đó cũng thi châm giúp cho ngươi ban đêm có thể ngủ ngon, tương ứng cũng có thể giảm bớt ác mộng."

Ta nghe vậy, càng trở nên ngơ ngác: "Tích Nhan cô nương, ngươi lần này vất vả đến tìm ta, cũng là vì muốn chữa bệnh cho ta sao?"

Hoa Tích Nhan vuốt vuốt quạ đen đưa tin, khẽ cười một tiếng: "Như thế nào, không thể sao?"

"Có thể...... Đương nhiên là có thể, ngươi có thể giúp ta chữa bệnh, ta cảm kích còn không kịp." Ta xấu hổ cười cười với nàng, nhịn không được lại nhẹ giọng nói: "Bất quá...... chính là có chút kỳ quái."

"Ngươi cảm thấy kỳ quái mới là bình thường." Nàng đưa mắt nhìn ta một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó nói: "Trên đời này sao lại có người ngàn dặm xa xôi chạy tới chỉ vì chữa bệnh cho ngươi. Cũng may ngươi và ta sớm đã quen biết, bằng không đổi lại là người xa lạ, phỏng chừng sẽ bị người ta nói là vô sự lại xum xoe, không gian trá thì cũng là đạo tặc."

Ta nghe trong lời nói của nàng có vài phần ý tứ tự giễu, trong lòng quýnh lên, lập tức vội nói: "Ta... Ta không hề có ý này!"

"A, ngươi gấp cái gì." Nàng che miệng cười khẽ: "Ta lại chưa nói là ngươi nghĩ như vậy."

Ta tự thấy chính mình đột nhiên kích động, mất đi thận trọng, trên mặt không khỏi hơi đỏ lên, nói: "Tích Nhan cô nương, ngươi đối với ta thật tốt lắm. Ta từ nhỏ không có bằng hữu, cũng chỉ có Côn Luân làm bạn, trên đời này đối xử tốt với ta chỉ có vài người: Lạc Thần, Côn Luân, Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh, nay thêm ngươi. Ta thật tình xem ngươi là bằng hữu, như thế nào có tư tưởng tiểu nhân xấu xa như vậy."

[BHTT][EDIT] Dò Hư Lăng - Quân Sola (Cổ Đại)Where stories live. Discover now