Chương 166 - Năm năm trước (thượng)

1K 63 2
                                    

Ta cúi đầu nhìn xem, trên cổ người kia đeo một cái ấn bài nhỏ màu đen, không biết từ khi nào đã theo vạt áo lộ ra bên ngoài. Lúc này mới hiểu ra tại sao khi nãy hắn hành động như vậy, nguyên lai chính là do nhìn thấy khối Thiên quan phương ấn của ta.

Thiên quan phương ấn này chính là di vật mẫu thân lưu lại cho ta, ta cũng thiện tiện nói cho hắn biết: "Là mẫu thân ta để lại."

Tuy nói là di vật của mẫu thân, nhưng là nếu thật sự xét nguồn gốc, ấn bài này vốn thuộc về Côn Luân, có thể xem như một dạng dấu ấn ký hiệu của nàng. Về sau Côn Luân mang ấn bài này tặng cho mẫu thân của ta, bảo hộ phúc trạch cho nàng. Qua lại cuối củng chuyển giao, đeo trên cổ ta.

Bất quá Lão Thất rõ ràng bị kinh hoảng, run run giọng nói: "Nàng cuối cùng lại lấy chồng...Nàng cuối cùng lại lấy chồng..."

Ta lập tức bị phản ứng của hắn khiến cho mông lung mơ hồ: "Vậy là sao ? Ngươi biết mẫu thân ta sao ?" Nam nhân bên kia cũng lầu bầu nói với Lão Thất: "Thằng nhỏ này, ngươi bị ma chụp hay sao ? Ngươi có ý tứ gì ? Ngươi còn biết mẫu thân của nha đầu kia hay sao ?"

Lão Thất kia thế nhưng không đáp, chỉ quay sang tiếp tục hỏi ta: "Mẫu thân ngơi hiện giờ có tốt không ? Thân thể vẫn mạnh khỏe chứ ?"

Ta tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nhè nhẹ thở dài đáp lời hắn: "Mẫu thân ta sớm đã qua đời từ nhiều năm trước, làm sao có thể vẫn khỏe mạnh được đây."

Lão Thất kia vừa nghe vậy, thân mình chấn động, đôi mắt liền đỏ, hai gối quỳ xuống trên mặt đất: "Nàng...... Nàng đã chết ?!"

Ta cùng Lạc Thần liếc mắt với nhau một cái, rồi lại nhìn thử Vũ Lâm Hanh đang khoanh tay đứng ở một bên. Vũ Lâm Hanh xem chừng đã muốn mất hết kiên nhẫn, trỏ ngòn tay về phía Lão Thất nói: "Ngươi không phải lo đến phụ thân mẫu thân nàng, cũng không phải lo sống hay không sống. Ta hỏi ngươi, ba người bọn ngươi kết bè kết đảng đến Mặc Ngân Cốc của ta rốt cuộc có mục đích gì ?"

Lão Thất kia suy sụp nói: "Mục đích gì, còn mục đích gì a...... Ngũ tỷ nàng đã chết rồi, đã chết. Ta còn có thể có mục đích như thế nào?"

A, mẫu thân ta lại là Ngũ tỷ của hắn ? Nam nhân này thoạt nhìn phong thái nhã nhặn, tuấn dật thanh tú. Như thế nào cả lời nói và việc làm của hắn đều mơ mơ hồ hồ, tùy tiện nhận thân ? Thật là khiến người ta không thể lần ra được manh mối.

Mà nam nhân ục ịch kia nghe Lão Thất nói xong cũng trở nên thật kinh ngạc, lập tức tiến lại bên này ngồi xuống hỏi: "Lão Ngũ đã chết sao? Mẫu thân của nha đầu kia chính là Lão Ngũ ? Thằng nhỏ, ngươi rống cái gì vậy ? Điên rồi sao? Ngươi xem lại tuổi tác của nha đầu kia, việc này căn bản là không có khả năng !"

Lão Thất kia nhìn chằm chằm ta một lúc, đột nhiên gục đầu xuống, đến khi ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trở nên bình tĩnh rất nhiều. Hắn nghiêm mặt nói: "Không sai, quả thật không có khả năng, là ta nhất thời hồ đồ. Dựa theo tuổi tác, Ngũ tỷ mười năm trước còn chưa có lập gia đình, như thế nào chỉ chớp mắt một cái liền có thể sinh ra nữ nhi lớn đến như vậy đây?"

Nam nhân kia hung hăng gõ lên đầu Lão Thất một cái, mắng: "Đồ ngốc, thông suốt hết chưa ?! Ngươi chuyện gì cũng cực kỳ thông minh. Sao cứ đụng đến chuyện của Lão Ngũ liền lập tức biến thành ngốc tử vậy hả ?!"

[BHTT][EDIT] Dò Hư Lăng - Quân Sola (Cổ Đại)Onde as histórias ganham vida. Descobre agora