Chương 22: Lương khô dễ dàng mang theo

14.7K 1.1K 110
                                    

Năm tảng bột lớn được chia thành 32 cục bột lớn nhỏ không bằng nhau, hình dạng khác nhau. Kỳ thực ngay cả Đinh Tiếu cũng không thể khiến cho chúng thật tròn, càng đừng nói tới tay nghề của những người khác, dù sao điều này cũng không ảnh hưởng đến mùi vị nhân thịt bên trong. Cuối cùng Đinh Tiếu trực tiếp buông tay để cho ba và Đằng tự mình làm. Còn cậu, đương nhiên là có việc khác phải làm. Đem canh thịt ngưu đông lúc trưa mang tới trước mặt Bằng Giáp và Hạ. Đinh Tiếu lấy hai cái thìa gỗ lớn đưa cho mỗi người một cái: "Cha, bá bá, đây là canh thịt ngưu giữa trưa con vô tình làm được, nhưng vì cho thêm một loại củ, nên liền biến thành thịt đông, hương vị cũng không tồi, vị cũng rất ngon, hai người nếm thử xem."

Trong khi hai người ăn thử canh thịt đông, Khôn đi lấy củ thạch trái cây mang tới, đặt ở bên cạnh bình gốm: "Chính là cái này, là Đinh Tiếu khi hái lá to ở bờ sông phát hiện, Tiếu Tiếu giữa trưa còn bắt đến một con gà đuôi dài ấu tể, dùng lá to cùng bùn nướng gà đuôi dài, ăn rất ngon."

Tuy rằng Khôn nói vậy cũng không có gì, nhưng cái vẻ mặt mang cảm xúc tràn đầy tự hào này không giấu nổi con mắt của của cha và thúc thúc hắn, Bằng Giáp và Hạ đương nhiên cảm nhận được thiếu niên dũng sĩ nhà mình, thú nhân rất có tiền đồ trong tương lai của tộc Dực Hổ có cái ý tứ gì. Bằng Giáp đối với vấn đề này không có dị nghị gì nhiều, đối với giống đực mà nói, bọn họ tuy rằng thực hi vọng huyết thống tốt đẹp của mình có thể có ấu tể truyền thừa, nhưng bọn họ càng để ý cảm tình của mình đối với bạn lữ. Cho nên cái cảm giác không cam lòng của Liễu Đại cũng không xuất hiện trên người Bằng Giáp. Huống chi Bằng Giáp cảm thấy đứa nhỏ Đinh Tiếu này phi thường không tồi, tuy rằng thân thể có chút kém nhưng cũng không yếu ớt. Còn có thể tìm được nhiều loại đồ ăn bọn họ biết rằng có thể ăn nhưng lại không biết ăn như thế nào, từ xưa tới nay đều bị xem nhẹ, là thực vật có thể hỗ trợ bọn họ vượt qua thời kỳ mùa đông đói khát.

Hương vị canh thịt đông đương nhiên không cần phải nói, thịt ngưu mềm nhũn mặc dù không cho nhiều loại gia vị, chỉ có muối và gừng làm gia vị thông thường cũng có thể nấu ra canh thịt ngon như vậy. Huống chi Đinh Tiếu còn bỏ thêm vào trong canh quả tương cùng hắc nha quả tạo màu sắc, còn có củ thạch mang theo vị ngọt thực vật thủy sinh. Khiến cho người khác kinh ngạc là vị của canh thịt ngưu, mềm mềm sừn sựt, rõ ràng cho thể nhai nuốt, nhưng lại có một loại cảm giác vào miệng liền tan. Còn củ thạch gì đó, dưới ánh nắng mặt trời có chút trong suốt, tuy rằng cắn vào không giống như ăn thịt, nhưng mùi vị so với hương vị của thịt ngưu còn hấp dẫn hơn nhiều: "Tiếu Tiếu, cháu làm sao nghĩ ra được cái này có thể ăn?" Bằng Giáp nhịn không được hỏi.

Đinh Tiếu trả lời: "Cháu hỏi Khôn, anh ấy nói không có độc cháu mới cho vào trong nồi, không nghĩ tới hương vị lại ngon như vậy, cháu cũng ăn sống thử một miếng, không có vị ngọt như của lá cây, nhưng cháu cảm thấy nó cũng có thể giống như bạch đậu trở thành lương thực. Cũng không biết có thể giữ trong bao lâu, cho nên hôm nay mang về vài cái để thử."

Bằng Giáp vui sướng gật đầu: "Nếu cái này có thể để lâu, mùa đông năm nay chúng ta lại có thể bảo đảm."

Ba mươi hai cái bánh nhân thịt, hôm nay Đinh Tiếu đại khai khẩu vị ăn hết một cái, không có biện pháp, dạ dày chỉ lớn bấy nhiêu, cậu thực sự không có bản lãnh so đấu sức ăn với dân bản địa. Khôn sờ sờ cái bụng to hơn rất nhiều của Đinh Tiếu, vừa lòng lộ ra ánh mắt sung sướng, sau đó tiếp tục mãnh liệt ăn vào.

(EDIT HOÀN) NHẬT KÝ XUYÊN VIỆT SƯU TẦM MỸ THỰC - HUYỀNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ