Chương 118: Gà con dụ hoặc

5.1K 339 14
                                    

Trứng hấp nấm hương tôm bóc nõn ra nồi, Khôn nhanh chóng sáp lại, phải biết rằng đây chính là món mà hắn chưa từng ăn qua. Trước kia Tiếu Tiếu đã làm qua trứng xào, nấu, kho cho mình ăn. Nhưng còn cách này chưa từng ăn thử. Ngửi vào rất thơm, nhìn qua liền thấy không tồi. Trứng màu vàng trắng, màu đỏ của tôm, còn có màu đen và mùi thơm của nấm...

"Tiếu Tiếu, món này gọi là gì?"

"Món này ở quê em gọi là bánh trứng gà, nhưng mà trứng này không phải trứng gà, vậy gọi là bánh trứng tuyết điểu  đi! Anh nếm xem thử mặn nhạt thế nào, em lúc trước từng làm bằng trứng gà, trứng bạch điểu. Em cảm thấy trứng tuyết điểu này không thơm bằng trứng bạch điểu thì phải." Kỳ thực sau khi đập vỏ trứng, Đinh Tiếu liền phát hiện trứng tuyết điểu này lòng đỏ tương đối nhỏ, có lẽ đây là nguyên nhân dẫn tới mùi trứng không được đậm đà đi.

Khôn ca liền ăn luôn trên tay Tiếu Tiếu, ăn xong thìa trứng đối phương xúc cho mình, sau khi vào miệng thơm ngon mềm mịn, có thể nói là vào miệng liền tan. Mùi thơm của trứng kết hợp với hương thơm của nấm và tôm tươi, thật là một loại hưởng thụ tuyệt mỹ. Chỉ là..."Không nhai được! Nhưng hương vi không tồi!"

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Bánh trứng đương nhiên không nhai được! Anh đừng ăn cái gì cũng lấy thịt nướng làm tiêu chuẩn được không!" Nói xong nhìn thoáng qua mấy trái cây xanh bên cạnh hộp cơm. Ngửi vẫn không thấy mùi gì, thật kỳ quái, dùng tay ấn một chút. Vốn tưởng rằng trái cây bị hấp chín khi ấn lên vỏ sẽ lõm xuống, kết quả ấn một lúc sau, chỗ vỏ và thịt quả bị ấn lõm xuống kia lại chậm rãi phình lên, cuối cùng khôi phục nguyên trạng.

Tình huống này thực khiến người kinh ngạc một phen, Đinh Tiếu bất chấp độ nóng nhanh chóng cầm lấy một quả, há miệng cắn một ngụm. Chỉ một miếng này làm cậu sững sờ. Mịa nhà nó! Này CMN chính là màn thầu mà! Lại còn là màn thầu tơi xốp mềm mại lại không bị nát! Nhai nhai một hồi, hơi có chút ngọt, còn có một chút thơm của trái cây, sau đó...gì cũng không có. Quá nhiều kinh hỉ, cậu cẩn thận nhìn nhìn chỗ bị mình cắn ra, bên trong trái cây trải qua chưng hấp vẫn màu trắng như cũ, giữa phần thịt quả còn xen một vài lỗ nhỏ, có lẽ đây là nguyên nhân ăn vào thực mềm mại. Nhưng vì không có biến đổi lớn, cho nên cũng không bị nát.

Nhìn thấy Tiếu Tiếu vẻ mặt kinh ngạc nhìn chăm chú vào trái cây này, Khôn nhịn không được hỏi: "Ăn ngon sao?" Dù sao ăn sống cực kỳ không thơm ngon, loại quả mọng màu xanh này không có ai tới hái ăn cả.

Đinh Tiếu múc một ngụm nước sốt quả mọng bên cạnh, sau đó bôi lên trái cây trong tay, hướng tới miệng Khôn nói: "Mau nếm thử xem! Bảo đảm anh sẽ thích!" Vì hàng này nhai lên mềm mại giống như màn thầu lại có chút deo dẻo co giãn.

Khôn quả nhiên bị vị của trái cây này kết hợp với nước sốt quả mọng làm cho kinh sợ: "Cái này chưng lên rất giống màn thầu!"

Đinh Tiếu lập tức cũng lấy cho mình một chút nước sốt, đem một ngụm trái cây cuối cùng ăn nốt, một bên nhai một bên khoe khoang: "Đúng vậy! Ngẫu nhiên cùng anh ra ngoài, anh cũng biết nhiều thêm đó!"

Sờ sờ đỉnh đầu Tiếu Tiếu, Khôn thiện giải nhân ý nói: "Ừ, ta nghe hiểu."

Hai người vội vàng đem mấy trái còn lại đặt lên phiên trúc, sau đó tiếp tục hấp chín. Mười mấy quả màn thầu này tuyệt đối có thể làm bản thân ăn no, cũng không biết có chống đói không. Mặt khác cũng không biết trái này có thể giữ trong bao lâu, nếu có thể để lâu thì tốt rồi: "Khôn, trái cây này bao giờ mới có thể rụng xuống a?"

(EDIT HOÀN) NHẬT KÝ XUYÊN VIỆT SƯU TẦM MỸ THỰC - HUYỀNWhere stories live. Discover now