CHƯƠNG 125.1: ĐÁNH MỘT VÁN CỜ

1.8K 168 18
                                    

Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, người chịu áp lực lớn nhất chính là Hoàng hậu.

Thái hậu chẳng vội, dù sao thì người khó xử cũng không phải mình. Vậy là ung dung ngồi ở chủ vị, yên lặng đợi Hoàng hậu mở miệng, cũng thực lòng muốn nhìn xem người chính tay mình dạy dỗ sẽ ứng đối với mình như thế nào.

Hoàng hậu cắn răng, không phải là không chịu mở miệng, mà là sau lưng đã toát mồ hôi lạnh. Giữ im lặng như vậy cũng không phải là biện pháp, nàng càng lúc càng khẩn trương, thẳng cho tới khi Thái hậu như thể là nghi hoặc không hiểu, "Cớ gì Hoàng hậu không nói chuyện?"

Thanh âm không lớn, nhưng rơi vào tai Hoàng hậu lại thành một tiếng đại chấn. Nàng nắm lấy khăn tay, nói, "Hồi hoàng ngạch nương, thần thiếp... thần thiếp cảm thấy, e rằng là không ổn."

"Không ổn?" Ánh mắt mãnh liệt, đã đoán rằng Hoàng hậu sẽ không cứ chịu thua như vậy, nhưng lại không ngờ sẽ đối đáp theo cách ấy. Đây là đang muốn thẳng thắn cứng rắn cự tuyệt đấy sao? Chim sẻ trưởng thành, vây cánh cứng cáp rồi, lập tức trở mặt ngỗ nghịch. Thái hậu lại hỏi, "Ai gia cũng muốn nghe cao kiến của Hoàng hậu, không biết Hoàng hậu thấy không ổn ở chỗ nào."

Từ 'cao kiến' này xuất hiện khiến Hoàng hậu lập tức quỳ xuống, "Hoàng ngạch nương thứ tội, thần thiếp chẳng qua là cảm thấy..." Nàng hít sâu một hơi, suy nghĩ luân chuyển, vừa nói vừa nghĩ, "Án này xảy ra ở Giáng Tuyết hiên, gần xa cũng liên quan tới Chung Túy cung và Thừa Càn cung. Hoàng thượng xưa nay sủng ái Hoàng quý phi, lại có... thành kiến với Hoàng ngạch nương, cũng biết Hoàng nghạch nương che chở cho thần thiếp. Việc này nếu giao cho Tô Ma cô cô, chỉ sợ khiến Hoàng thượng hiểu lầm." Mạch suy nghĩ vậy mà cũng thông xuôi chút ít, "Vạn nhất Hoàng thượng cho rằng thần thiếp có ý muốn trốn tránh trách nhiệm, lại đẩy trọng trách tới cho Hoàng ngạch nương, thần thiếp lo rằng Hoàng thượng sẽ càng thêm chán ghét Khôn Ninh cung. Chuyện này..."

Mặc dù rõ ràng là ngụy biện đấy, thế nhưng mạch suy nghĩ lại đi rất đúng hướng, vòng lại được mấu chốt vấn đề. Thái hậu muốn nhận lấy án này để Hoàng hậu chuyên tâm mà hầu hạ Hoàng đế, nhưng nếu án Giáng Tuyết hiên vào tay Thái hậu lại khiến Hoàng đế mất vui, chuyện này cần xem xét lại.

Sắc mặt Thái hậu trầm xuống. Xưa nay Hoàng hậu vâng lời, bất kể có phân phó dặn dò gì cũng sẽ nhất nhất làm theo, đây là lần đầu tiên kháng cự một cách lộ liễu như vậy. Dù sao Tô Ma Lạt Cô cũng là người của Thái hậu, Hoàng hậu mới là Trung cung chi chủ. Đáng tiếc Hoàng hậu lại là một con hổ giấy. Nghe Hoàng hậu nói vậy, Thái hậu im lặng một hồi, rốt cuộc buông một tiếng cười lạnh.

Tiếng cười này càng khiến Hoàng hậu chột dạ, nàng muốn phản kháng, thế nhưng cũng biết không nên chọc giận lão nhân gia, đành run giọng mà nói, "Hoàng ngạch nương, thần thiếp... vô ý mạo phạm, xin Hoàng ngạch nương trách tội." Giọng run run này là thật, không phải là nàng giả vờ, dù sao hiện tại sức nàng còn yếu, lực nàng còn mỏng.

Thái hậu nhìn bộ dáng kia, cuối cùng lửa giận cũng nguội đi bớt. Lão nhân gia muốn nâng đỡ Hoàng hậu, nhưng đương nhiên không muốn Hoàng hậu củng cố thế lực. Coi như là hậu cung này rồi cũng sẽ phải giao lại cho Hoàng hậu, nhưng ấy là chuyện của sau này, không phải chuyện của hiện tại.

[BH][EDIT] TRUNG CUNG LỆNH - ĐÊ ĐIỀU QUÂNWhere stories live. Discover now