CHƯƠNG 77: TƯ THÔNG HÃM HẠI

95 6 14
                                    

"Tha cho ngươi cái gì?" Tô Thần quanh thân khí áp thấp tựa hàn băng ngàn năm, hắn chậm rãi khom người nắm cổ thị vệ: "Tha cho ngươi vì ngươi dám ngủ với Vương phi của bổn vương sao?"

Không đợi thị vệ đáp lại, hắn bỗng nhiên nhấc thị vệ lên dùng sức ném mạnh vào tường, lực đạo mạnh tới mức khiến bức tường như muốn sụp đổ, thị vệ nôn ra máu, ngất lịm.

Đầu Diệp Tống vẫn còn choáng váng, nàng chậm rãi ngồi dậy, cả thân mình lạnh toát, nàng rũ mắt mới phát hiện trên thân chỉ mặc một cái yếm. Những người tiến vào đều không dám nhìn, lập tức lui ra ngoài, cũng không dám nói gì.

Diệp Tống tùy tay nhặt xiêm y tán loạn trên giường khoác lên người mình, nỗ lực chống cái trán, đầu óc mới bắt đầu phục hồi, nhận biết con người, sự việc và thanh âm xung quanh.

Sau đó trong đầu viết xuống hai chữ: "Bị ngủ."

Hai chữ này làm cho Diệp Tống đột nhiên thanh tỉnh, vạch chăn lên nhìn chính mình, quần váy vẫn còn ở trên người, cũng không thấy chỗ nào không khỏe, chỉ là đầu choáng váng đến lợi hại, hẳn là chưa bị ngủ mà là bị hãm hại. Diệp Tống thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên trên cằm truyền đến đau đớn kịch liệt, Tô Thần nắm chặt cằm nàng bắt nàng ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi hoàn toàn rét lạnh của hắn. Tô Thần gằn từng chữ: "Bổn vương khi trở về, nghe nói không thấy Vương phi đâu, đều cho lục soát trên dưới kết quả lại tìm được ở trong phòng hẻo lánh của hạ nhân này, lại cùng hạ nhân ngủ trên một cái giường. Một nữ nhân tự cho là cao khiết, không nghĩ tới sẽ hạ tiện đến mức đói bụng ăn quàng. Diệp Tống, ngươi có cái gì để giải thích không?"

Sau khi trải qua hôn mê trong mắt Diệp Tống thanh minh vô cùng. Nàng không chút nào sợ hãi, không chột dạ mà nhìn thẳng Tô Thần: "Ta không biết tại sao lại thế này, thật sự."

"Bổn vương tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám giảo biện!" Tô Thần buông cằm nàng ra, giơ tay hung hăng tát nàng hai cái, sức lực tàn nhẫn kia tựa như Phái Thanh vừa rồi muốn đánh Nam Xu vậy.

Cằm nóng đau rát, hai má mất đi tri giác, lỗ tai Diệp Tống ù lên, trong đầu trống rỗng. Tóc tai lộn xộn, rũ xuống che khuất tức thì sưng đỏ trên mặt, lẳng lặng nghiêng đầu sang một bên, khóe miệng tràn ra máu tươi.

"Dâm phụ." Tô Thần nặng nề phun ra hai chữ.

Thật lâu sau, Diệp Tống thanh âm khàn khàn mà nhẹ giọng nói: "Ta nói cái gì ta cũng không biết là ta bị vu hãm, ngươi tin sao?"

"Nếu ngươi không phải nữ nhi của tướng quân, hiện tại bổn vương liền lấy côn đánh chết ngươi." Tô Thần phất tay áo xoay người, "Còn sống cũng tốt, chính ngươi làm chuyện gì thì nên biết sẽ gánh chịu hậu quả thế nào, ngươi cứ chờ bị người đời nhục mạ đi." Hắn đứng ở cửa, nhìn thị vệ bị đập vào tường chết ngất, hạ lệnh nói, "Người đâu, đem Diệp thị nhốt lại, gian phu dùng côn đánh chết."

Phái Thanh cùng bốn nha hoàn trong Bích Hoa uyển nghe nói bên trong có biến cố, không màng tất cả xông vào ngăn trở. Các nàng quỳ xuống bên chân Tô Thần, đau khổ cầu xin, nhưng đều bị Tô Thần không chút lưu tình đá văng ra.

[Q1][Edit] PHƯỢNG HOÀN TRIỀU: VƯƠNG GIA YÊU NGHIỆT XIN TRÁNH ĐƯỜNGWhere stories live. Discover now