CHƯƠNG 159: TÌM NGƯỜI NHÀ CHO TIỂU BẢO

41 5 0
                                    

Diệp Tống làm bộ tiến lên đoạt, Tô Tĩnh tay mắt lanh lẹ cất đồ vào trong vạt áo, cười đê tiện, lười nhác dựa lên tấm đệm nói: "Muốn sao? Vậy tự mình tới lấy đi. Chẳng qua nên cẩn thận một chút, bên trong ta không mặc quần áo, nếu ngươi sờ ngực ta, ngươi phải chịu trách nhiệm."

Diệp Tống xì một tiếng khinh miệt: "Không phải chỉ xem một chút thôi sao, cũng không mang thai được. Ta đoán chắc hẳn là một cái gì đó để thông quan."

"Nếu ngươi đã biết rồi thì còn muốn nhìn làm gì?" Tô Tĩnh giống như bừng tỉnh đại ngộ, "A ta biết rồi, thực chất không phải ngươi muốn nhìn mà muốn nhân cơ hội này sờ ta."

Diệp Tống: "..." Nàng biết có loại đồ vật như thế này, cũng tương tự với thị thực dùng để di chuyển qua các nước nhưng nàng chưa nhìn thấy bản cổ đại bao giờ a, nên muốn xem một chút thôi mà.

Đoàn người tìm tới một khách điếm gần đó, mướn ba gian phòng. Diệp Tống và Diệp Thanh mộ gian, Tô Tĩnh một gian, xa phu và Tiểu Bảo một gian.

Tạ Tiểu Bảo cả người toàn bùn giống y một cái tượng đất, xa phu muốn nó đi tắm nhưng nó nhất quyết không chịu, khóc lóc reo lên: "Ta không muốn tiểu ca ca giúp ta tắm rửa, ta muốn nương ta cơ!"

Xa phu bất đắc dĩ, đành phải hướng Diệp Tống nhờ giúp đỡ. Khi Tô Tĩnh đi vào xem náo nhiệt, chỉ thấy Diệp Tống hai bước bước vào phòng, không nói tiếng nào cứ thể cởi quần áo Tiểu Bảo, mặc kệ cho nó một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng không dừng lại, cuối cùng cứ thế mà bị quăng vào thùng gỗ. Tiểu Bảo còn muốn khóc lóc, Diệp Tống một bên dùng bồ kết gội đầu cho nó, một bên nhếch khóe miệng cười nói: "Nếu còn khóc nữa ta liền ném ngươi đi, tìm không được cha ngươi, cũng không ai lo được cho nương ngươi."

Tạ Tiểu Bảo méo miệng, bộ dáng muốn khóc mà không thể khóc thực sự đáng thương. Nó ghé vào bên cạnh thùng gỗ, để mặc Diệp Tống tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới.

Lúc này Tô Tĩnh nhìn một đống quần áo trên mặt đất, hình như thấy một đồ vật khả nghi. Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay lật từng y phục lên, cuối cùng tìm thấy một chiếc khóa như ý, trên khóa như ý còn có mấy cái lục lạc nhỏ, lắc nhẹ liền thanh thúy rung động. Sở dĩ lúc trước không nghe được chắc là do Tạ Tiểu Bảo đặt khóa như ý bên trong quần áo nên tiếng vang không rõ.

Tô Tĩnh cầm trong tay ước lượng, nhướng đầu mày nói: "Là vàng ròng, ít nhất cũng phải mười lượng." Hắn nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo khuôn mặt đỏ bừng thoạt nhìn phá lệ ngoan ngoãn, liền hỏi: "Cái này ở đâu ra?"

Tiểu Bảo ngậm chặt cái miệng nhỏ, một chữ cũng không nói.

Tô Tĩnh làm bộ muốn cất khóa như ý vào trong túi: "Không nói thì tịch thu, trả tiền thuê nhà đêm nay."

Tạ Tiểu Bảo nóng nảy nói: "Cái kia, cái kia là nãi nãi tặng cho ta! Ngươi không được lấy đi! Nãi nãi nói, ta mang nó, mới có thể cả đời bình an..."

Tô Tĩnh tinh tế quan sát một chút, phát hiện khóa như ý có thể mở ra, bên trong khắc một cái tên hỏi: "Ngươi tên là Tạ Trường An?"

Tạ Tiểu Bảo lắc đầu, ấp úng nói: "Ta tên là, tên là Tạ Trường Sinh..."

Chờ mọi thứ thu dọn xong xuôi, Tạ Tiểu Bảo phải xuống nước cầu xin, miệng liên tục gọi Tô Tĩnh "thúc thúc", Tô Tĩnh mới chịu trả lại khóa như ý cho nó, giúp nó đeo lên cổ, nhét vào trong áo.

[Q1][Edit] PHƯỢNG HOÀN TRIỀU: VƯƠNG GIA YÊU NGHIỆT XIN TRÁNH ĐƯỜNGWhere stories live. Discover now