CHƯƠNG 102: BỮA CƠM TẤT NIÊN

88 9 0
                                    

Nàng mượn sức áo choàng cười một chút nói: "Đây không giống tác phong của ngươi a." Nếu như không Ai nói, Hình Bộ sao có thể biết nàng là Vương phi, vụ án sao có thể chỉ trong vòng một buổi sáng ngắn ngủi đã chuyển tới Đại Lý Tự, còn Tô Nhược Thanh sao có thể biết nhanh như vậy được.

Mới đầu lúc bị bắt ở tửu quán Diệp Tống đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng đến lúc vào tù mới nhớ, thiếu Tô Tĩnh a. Chắc hắn thấy sự việc không liên quan mình nên biến trước rồi.

Tô Tĩnh vươn vai, đi phía trước, từng bước một bước xuống cầu thang, nghiền ngẫm nói: "Tốt xấu gì tẩu tẩu mấy ngày nay cùng ta cũng có giao tình đi nhậu cùng nhau, tẩu tẩu ngồi tù, một mình ta đi Tố Hương lâu cũng không thú vị, ta còn mong tẩu tẩu có thể chữa khỏi cho ta..." Diệp Tống giật giật khóe miệng, thấy hắn bỗng nhiên quay đầu lại, hơi nâng cằm lên, nhìn nàng chớp chớp mắt, "Ngươi hiểu a."

Nàng đương nhiên hiểu. Tô Tĩnh thật sự không biết xấu hổ.

Hai người chậm rãi đi trên đường, Diệp Tống hỏi: "Ngươi thấy đồ vật của ta sao?"

"Là cái này?" Tô Tĩnh phất tay một cái liền móc ra một thanh dao găm, chăm chú thưởng thức không muốn buông tay, "Chi bằng ngươi cho ta cái này đi, coi như là phần thưởng vì ta đã giúp ngươi."

Diệp Tống vươn tay lấy lại, kết quả bị Tô Tĩnh cười hì hì né tránh, Diệp Tống nói: "Cái khác thì được, cái này không được."

"Vì sao?"

Diệp Tống nói: "Cái này không phải của ta, là của A Thanh cho ta mượn dùng hai ngày, trở về còn phải trả cho nàng." Nghĩ nghĩ, nàng chuyển dời ánh mắt sang Tô Tĩnh cười, "Hoặc là ta cũng có thể tặng cho ngươi, coi như làm vật đính ước giữa ngươi và A Thanh."

Vừa nghe vậy, Tô Tĩnh liền trả lại cho Diệp Tống, bĩu môi nói: "Được rồi, ta trả lại đồ cho ngươi, coi như ngươi nợ ta."

Diệp Tống gật đầu: "Được, về sau nếu ngươi thích cái gì, ta sẽ cho ngươi."

Đi được nửa đường, xe ngựa Hiền Vương phủ tới đón, xa phu cung kính cúi chào. Tô Tĩnh cà lơ phất phơ nói: "Ai nha, hôm nay là 30 tháng chạp a."

Diệp Tống ngẩn người, 30 tháng chạp? Là đêm tất niên sao? Bất tri bất giác thời gian đã trôi nhanh như vậy.

Tô Tĩnh cười ái muội đẩy nàng: "Muốn tới nhà ta không, ăn cơm tất niên."

Diệp Tống phục hồi lại tinh thần, cười cười sau đó không khách khí liền lên xe ngựa. Chờ Tô Tĩnh lên xe, phu xe đánh ngựa đi, Diệp Tống mới nói: "Đi tướng quân phủ."

Trước của tướng quân phủ dán câu đối, tượng đá bên ngoài cũng dán hồng phúc. Thủ vệ thấy Diệp Tống xuống xe, vui vẻ chạy tới đón: "Tiểu thư đã trở lại."

Đây mới là gia đình, cảm giác thật ấm áp, gặp người nhà sẽ thật vui vẻ. Không biết từ lúc nào, Diệp Tống có chút cảm tạ lão thần côn đã đưa nàng tới thời đại này, để nàng nhập vào thân xác này, có được gia đình này.

Nàng đã sớm coi mình chính là Diệp Tống.

Diệp Tống đi lên trước cửa thềm đá, quay đầu thấy Tô Tĩnh còn ngồi trong xe, nhướng mày nói: "Có muốn vào ngồi chút không?"

[Q1][Edit] PHƯỢNG HOÀN TRIỀU: VƯƠNG GIA YÊU NGHIỆT XIN TRÁNH ĐƯỜNGWhere stories live. Discover now