2. TRÙNG SINH

32.7K 1.2K 275
                                    

Edited by Bà Còm

Tạ Hộ ngồi bật dậy trên giường đệm êm, bị dọa toát mồ hôi lạnh toàn thân, quay đầu đột nhiên thấy mình đang ở trong một căn phòng có chút lạ mắt, nhưng tuyệt đối không phải là một chỗ xa lạ -- -- nàng đang ở trong khuê phòng của mình ở Tạ phủ.

Trước giường là một bình phong gấm thêu thật lớn, là tay nghề của Xuân phu nhân, tú nương đệ nhất Vân Loan tú phường ở Tô Châu, một mặt là sắc màu rực rỡ, một mặt là tuyết ý tĩnh mịch, Xuân phu nhân am hiểu hàng thêu Tô Châu, mỗi tấc mỗi kim đều thêu rất tỉ mỉ. Tấm gấm thêu này được lộng trong khung gỗ để làm bình phong, dài tám thước bảy tấc, rộng năm thước ba tấc, là lúc sinh nhật tám tuổi của Tạ Hộ được Tạ gia Lão thái quân đưa đến. Chỉ là, gấm thêu này tuy đẹp thì có đẹp nhưng vẫn là vải vóc, năm nàng mười hai tuổi đã bị trận lửa lớn trong viện thiêu sạch.

Nhưng hôm nay tấm bình phong này vẫn hoàn hảo xuất hiện trước mắt Tạ Hộ. Tạ Hộ nhớ rõ, bên trái của bình phong là bộ tủ vuông bằng gỗ phong, bên phải có một bàn trang điểm khắc hình hoa đào, bên cạnh có một cửa ngầm, đi vào đó là tịnh phòng, phía sau bình phong đối diện cửa chính là trường kỷ bằng gỗ lê chạm trổ hoa cúc, trước bộ trường kỷ là một bàn tròn, trên bàn có trà cụ, qua khỏi bàn tròn là một rèm châu chấm đất, hai bên trái phải phía sau rèm che đều đặt một chiếc bình lớn hình hồng mai thủy mặc để cắm thi họa. Vén rèm đi vào là thấy ngay một bàn viết thật to -- Tạ Hộ còn nhớ rõ lúc nàng mười tuổi đã xin mẫu thân cho nàng bàn viết này, do chính tay Đàm thợ mộc chế tạo, dùng gỗ tử đàn nên giá trị đương nhiên không cần phải nói, chỉ riêng phần chạm trổ của Đàm thợ mộc là đã thành tuyệt phẩm -- phía sau bàn viết là tủ sách cũng làm bằng gỗ tử đàn.

Đương nhiên mấy thứ này đều bị thiêu hủy sạch sẽ khi Tạ gia bị hỏa hoạn năm Tạ Hộ mười hai tuổi mới đúng.

"Cô nương tỉnh rồi, ôi trời, sao chưa mang giày mà đã xuống đất thế này?"

Từ ngoài cửa một thiếu nữ diễm lệ đi vào, mắt hạnh má đào, lanh lợi dễ thương, đây là Hàm Hương -- nha hoàn bên người Tạ Hộ trước khi mười hai tuổi. Trên đầu nàng ta cắm một cây trâm trân châu tinh xảo, cây trâm này là do mẹ nàng ta để lại, nhưng sau này Hàm Hương lại thích nhất một cây trâm phỉ thúy, ngày nào cũng đeo không chịu tháo xuống. Tạ Hộ bật thốt lên hỏi: "Tại sao ngươi lại dùng cây trâm này?"

Hàm Hương kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Hộ, đỡ nàng ngồi lại trên giường trả lời: "Cây trâm này là do mẫu thân của nô tỳ lưu lại, nô tỳ đâu còn cây trâm nào khác, cô nương hôn mê một ngày nên quên rồi sao?"

Tạ Hộ không bị hoảng sợ khi nghe Hàm Hương cho biết nàng hôn mê một ngày, mà hoảng sợ khi nghe giọng nói non nớt của chính mình. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, lòng bàn tay trái vẫn còn nốt chu sa ở ngay vị trí cũ, nhưng đôi tay này nhìn thế nào cũng không giống như tay của nàng. Tạ Hộ chạy vội tới trước bàn trang điểm, nhìn hình ảnh mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, gầy đến nỗi đôi mắt gần như muốn lồi ra. Nàng xác thực cả đời đều không quá mập, gương mặt này cũng thật là của nàng, thế nhưng tuổi tác coi bộ không đúng. Nàng tắt thở lúc ba mươi sáu thổi, nhưng gương mặt trong gương nhiều nhất là mười một mười hai tuổi mà thôi.

[Edit - Hoàn] TẶNG CHÀNG MỘT ĐỜI VẺ VANGWhere stories live. Discover now