13. QUỲ XUỐNG

17.8K 1K 214
                                    

Edited by Bà Còm

"Mẹ thật sự nhẫn tâm để cha đánh chết con à? Cha dùng roi mây không phải mẹ không biết, xuống tay rất nặng, sau lưng của con khẳng định sẽ bị phế, tương lai để lại sẹo, cưới nương tử người ta chắc chắn sẽ ghét bỏ con. Nếu mẹ thật sự nhẫn tâm, vậy con sẽ đến gặp cha ngay lập tức, dù sao cũng không ai đau lòng, con có bị đánh cũng đáng."

"Ngươi!"

Đối diện với thằng con ruột thịt không biết xấu hổ là gì, Vân thị không phải lần đầu tiên bị hắn làm nghẹn, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, lại nghĩ tới trận đòn vừa rồi, cuối cùng cũng không đành lòng, duỗi tay nhéo tai Tạ Thiều một chút. Tạ Thiều cũng biết ra vẻ phối hợp với động tác của Vân thị, hài hước làm như mình bị tay của Vân thị xách lỗ tai kéo lên chịu không được xin tha: "Ui da, ui da, mẹ nhẹ tay chút, mẹ nhẹ tay chút, tai của con muốn rụng ra rồi!"

Vân thị buông tay căm giận mắng: "Hừ, ta ước gì vặn rớt lỗ tai của ngươi, dù sao giữ lại chỉ để trang trí mà thôi."

Tạ Thiều một tay che mông một tay che tai, nhìn bộ dáng của Vân thị biết mình đã qua được cửa ải cuối cùng, vội ôm cánh tay của bà vừa cọ vừa dụi làm nũng muốn bà bôi thuốc, rốt cuộc Vân thị đành thở dài nhận mệnh.

Sau khi hai người đi rồi, Tạ Hộ mới từ phía sau núi giả xuất hiện âm thầm líu lưỡi, ca ca này của nàng thật đúng là nhân tài. Không báo một tiếng rời nhà một tháng rưỡi, cứ thế mà đi Dương Châu một chuyến? Là đi du ngoạn? Hay là đi . . .?

Mang theo nghi hoặc, Tạ Hộ trở về Tốn Phương cư. Quả nhiên nửa canh giờ sau, Tạ Thiều từ bên ngoài chui vào, kéo Tạ Hộ rời khỏi khuê phòng.

Trong đình hóng gió, Tạ Hộ ngồi còn Tạ Thiều thì đứng, Tạ Hộ không khỏi trêu ghẹo: "Sao ca không ngồi?"

Lúc nói thì đôi mắt nhìn xuống nửa thân dưới của Tạ Thiều, bị Tạ Thiều búng lên trán một cái mắng: "Muội không phải đã thấy hết rồi sao, biết rõ còn cố hỏi. Biết ngay nha đầu muội là đồ vô lương tâm, thấy ta bị đánh không thay ta cầu tình còn chưa tính, vậy mà còn tránh ở bên ngoài nhìn lén nghe lén, thật không phúc hậu."

Tạ Thiều ngoài miệng oán trách nhưng ánh mắt đang chăm chú ngắm nhìn muội muội, trong lòng thầm ngạc nhiên, chỉ không gặp hơn một tháng mà muội muội đã trở nên quá xinh đẹp, khí chất đoan trang, trắng nõn mượt mà, thực sự có cảm giác như "vịt hoang biến thành thiên nga", lại còn cao lên không ít, tương lai sẽ xinh đẹp đến độ nào. Trước đây muội muội "dầu muối không ăn", mềm cứng không chịu, đi chỗ nào đều trưng ra vẻ mặt cao ngạo lỗ mũi hướng lên trời, bộ dáng dễ gây chán ghét như vậy ai sẽ cảm thấy nàng đẹp? Nhưng hiện tại không giống như trước, bộ dáng lãnh ngạo đã không còn, khóe miệng kia nhếch lên cười ngọt như mật, nhìn dễ thương đến mức muốn nựng nịu gương mặt nhỏ của nàng một phen, cẩn thận xoa bóp niết bẹp khi dễ một chút mới được.

Tạ Hộ không để bụng nói: "Muội vô lương tâm chỗ nào? Lúc ca không có nhà, muội đã nói tốt cho ca với mẹ không biết bao nhiêu lần rồi đấy." Hoa Ý bưng trà tới, Tạ Hộ tự mình châm trà cho Tạ Thiều, đưa tới tận tay ca ca rồi nói: "Gan của ca cũng đủ lớn nhỉ, cha phạt ca quay mặt vào tường, vậy mà ca trực tiếp vác mặt đến chỗ của muội. Nếu để cha biết, thế nào muội cũng bị giáo huấn cho coi. Rốt cuộc là ai vô lương tâm đây?"

[Edit - Hoàn] TẶNG CHÀNG MỘT ĐỜI VẺ VANGOù les histoires vivent. Découvrez maintenant