148. BAN TÊN ĐỔI HỌ

12.1K 541 106
                                    

Edited by Bà Còm in Wattpad



“Thần, thần biết tội, nhưng thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hắn, hắn . . .”

Hiện tại tâm tình Thẩm Diệp thập phần vi diệu, vừa lo lắng không biết có phải Hoàng Thượng đã phát hiện ra chuyện gì hay không, lại sợ Thẩm Hấp sau khi thật sự đắc thế sẽ thanh toán hắn -- rốt cuộc từ trước đến nay hắn sống như thế nào thì đều ở trong phạm vi của Quốc Công phủ, Thẩm Diệp vẫn là phụ thân trên danh nghĩa của hắn, nhưng một khi nhận tổ quy tông, Thẩm Hấp sẽ thành Hoàng tử thì . . .

Thiên Hòa Đế không kiên nhẫn nghe Thẩm Diệp nói chuyện, cắt ngang lời hắn: “Hôm nay trẫm kêu ngươi tới cũng không phải nghe ngươi khuyên can, mà chỉ để phân phó cho ngươi biết kế tiếp ngươi phải làm gì -- nếu làm tốt thì Định Quốc Công phủ của ngươi vẫn được vinh quang như  cũ, những chuyện ngu xuẩn ngươi phạm phải thì trẫm mở một con mắt nhắm một con mắt cũng được, bằng không nếu thật muốn lôi chuyện cũ ra nói, trẫm có thể sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”

Thiên Hòa Đế nói xong câu đó liền vỗ vai Thẩm Diệp một cái, Thẩm Diệp sợ tới mức lưng cứng còng, ngay cả lòng bàn chân cũng nhịn không được phát run, siết chặt nắm tay, cố gắng nặn ra một câu: “Thần tuân chỉ.”

*Đăng tại Wattpad*

Tạ Hộ đỡ Thẩm Hấp ra khỏi nội điện, Thẩm Hấp sau khi tỉnh táo lại khôi phục thực mau, ngoại trừ bả vai không thể động đậy, sắc mặt cũng không còn trắng bệch.

Hai người vừa ra khỏi cửa liền có cung tì tiến lên hành lễ vấn an, hỏi hai vị có gì phân phó. Tạ Hộ xua tay cười: “Ta đỡ là được rồi, phu quân nói nằm trong phòng buồn chán, chúng ta muốn ra vườn ngồi một chút.”

Toàn bộ ánh mắt của các cung tì đều lén chuyển tới chuyển lui trên người Thẩm Hấp. Vị Thẩm công tử này vóc dáng oai phong như tùng, tuy rằng bị thương nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ quý khí và anh tuấn đủ để nữ tử khuynh tâm mê loạn. Thẩm Hấp vốn dĩ không thèm để ý đến những ánh mắt này, nhưng Tạ Hộ thì lại thấy hết, vừa cười tủm tỉm vừa đỡ Thẩm Hấp ra vườn. Thẩm Hấp thấy vậy không khỏi ngạc nhiên thắc mắc: “Nàng đang cười chuyện gì suốt cả đoạn đường thế?”

Tạ Hộ cong môi cười, rực rỡ như cảnh xuân, trên đầu trên người đều ăn mặc vô cùng đơn giản, mái tóc đen nhánh được búi gọn lên rồi dùng một cây trâm bạch ngọc cài lại, ngoài ra không còn bất cứ trang sức gì khác. Mà cây trâm bạch ngọc này Thẩm Hấp nhận ra, là cây trâm hôm đi săn hắn cài trên đầu, hiện giờ hắn đang dưỡng thương, mái tóc chỉ là tùy ý bím ở sau lưng, không có búi lên.

Thẩm Hấp biết, mấy ngày này nàng cũng đã chịu đựng quá sức, cả người so với lúc trước gầy hơn rất nhiều, vốn dĩ mang thai sinh hài tử thật vất vả mới dưỡng ra được đẫy đà một chút, nhưng mấy ngày nay lăn lộn lại còn gầy hơn so với trước khi mang thai. Thẩm Hấp nắm tay nàng càng thêm siết chặt, Tạ Hộ cũng siết tay lại, hai người nhìn nhau cười. Tạ Hộ biết, hiện giờ cũng không phải lúc để nói chuyện, liền cầm bàn tay của phu quân siết chặt để âm thầm bày tỏ.

[Edit - Hoàn] TẶNG CHÀNG MỘT ĐỜI VẺ VANGWhere stories live. Discover now